Dân Trí - Chỉ vì cô đơn mà nắm vội một bàn tay, tựa đại một bờ vai thì tình yêu ấy có còn ý nghĩa không em?
Giữa phố đông người, em cô đơn, lạc lõng đến lạ, đôi khi thèm được tìm một bờ vai vững chắc mà khóc hết tủi hờn, rũ bỏ vướng bận bụi bặm những ngày một mình. Em đi qua đổ vỡ của mối tình đầu trong cạn cùng nước mắt, em hẫng hụt rồi tự mình lạc vào trò đùa cảm xúc. Có chăng em đang tìm người thay thế, nối tiếp những yêu thương đã cũ.
Tôi biết em sợ cô đơn, sợ cảm giác một mình dạo phố, một mình bước qua những hanh hao của trái tim vốn dĩ đa sầu, đa cảm. Những cuộc tình chóng vánh, nụ hôn hời hợt như đùa cợt bờ môi lả lướt, những tin nhắn chỉ để lấp đầy khoảng vắng đơn côi một mình.
Cô đơn lâu quá nên khi có một bàn tay chìa ra, một bờ vai rộng thì "nhắm mắt" tựa vào, dù thực lòng em không hề biết liệu trái tim bất định của họ có dành trao mỗi em hay không.
Em cứ lao vào những cuộc tình không đầu không cuối, chẳng lời hứa cho nhau một danh phận như thế thì đến cuối cùng điều sót lại chỉ là niềm tin vụn vỡ. Những mảnh vỡ ấy đủ để cứa vào trái tim em vết sẹo chằng chịt, sâu hoắm. Rồi em lại dằn vặt với cô đơn, với từng đêm ướt gối thiếu vắng chân thành và cũng chẳng còn đủ thuần khiết để trao cho ai thứ tình cảm như thưở ban đầu nữa.
Tôi biết ánh mắt mỏi mệt đến chông chênh, em đang cố gồng gánh suy tư đi vào cơn mơ mỗi đêm thao thiết nặng lòng. Nhưng cô đơn khiến em ngã quỵ vào một vòng tay lạ lẫm. Cô gái của tôi, em nắm lấy bàn tay của một kẻ "săn tình" chỉ để "nếm" chút cảm giác an yên ngắn ngủi thôi sao? Bởi đâu phải bờ vai nào cũng đủ tin cậy để em tựa vào.
Em trượt mãi trên con dốc ái tình ấy thì liệu mai sau trái tim em có còn chút xúc cảm nào dành cho điều thiêng liêng gọi là tình yêu nữa không. Dẫu biết tuổi trẻ vẫn đôi ba lần lạc đường nhưng cứ mãi "chấp mê bất ngộ" như thế thì đến khi nhìn lại thanh xuân cũng trôi tuột mất rồi.
Cô đơn, ai mà không sợ, có những người luôn tỏ ra bận rộn với những thứ "điên rồ" để lấp đầy trống vắng. Nhưng đó lại là những cô gái thà "điên rồ" với mấy trò tự mình đặt ra: shopping, làm đẹp, rồi ăn uống, tụ tập còn hơn là hẹn hò với một "gã" mình không hề cảm động.
Yêu, chia tay, rồi lại tìm đến một mối tình mới, cái vòng luẩn quẩn ấy có khiến em thực sự hạnh phúc? Em rệu rã với những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng, mắt lem, son nhòe, tuổi xuân cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Ai cũng cần một bàn tay ấm áp để nắm, một đôi vai rắn rỏi để tựa vào lúc yếu lòng gục ngã, tôi biết chứ. Nhưng đâu phải cứ trống vắng một mình là đôi vai nào cũng tựa, tay ai cũng nắm để rồi trái tim lại xước thêm một vết dù không thực tâm dành trao tình cảm. Và vô tình, em khiến cả hai hiểu lầm về tình cảm của người kia, như thế em cũng đâu nhẹ lòng.
Nỗi cô đơn quá nặng nhưng nước mắt chẳng ngừng rơi, em cao ngạo tự mỉm cười chua chát. Có lẽ đủ trưởng thành khi em có thể tự vượt qua cảm giác trống vắng, khúc loạn của con tim bằng cảm xúc chân thành, tự nhiên nhất.
Tiên liệu trước con đường chẳng chung đôi, biết trước kết thúc của mối quan hệ không tên là dấu chấm tròn trĩnh mà vẫn cứ dùng dằng mãi không chọn cho mình một lối rẽ. Buồn thì cứ khóc nhưng đừng quy lụy cô đơn, thanh xuân có hạn nếu em cứ rong chơi, đùa cợt thì mãi mãi sẽ không tìm thấy bến đỗ bình yên của đời mình.
Tôi biết sẽ khó khăn nếu cảm giác cô đơn ấy cứ bủa vây em , nhưng tình yêu gõ cửa đúng thời điểm của nó mà thôi. Khi đi qua một mối tình, em sẽ cảm thấy thế giới này chỉ còn lại một mình, mọi thứ thật vô nghĩa nhưng buông tay rồi đừng vì cô đơn quá mà lại vội vàng tìm người lấp chỗ trống. Con tim sẽ đau hơn đấy!
Đánh nhẹ chút son, chuốt nhẹ bờ mi cong, mở một bản nhạc yêu thích, em sẽ nhận ra cuộc đời này vẫn thật tươi đẹp. Những thương tổn ấy sẽ không thể khiến cô gái của tôi gục ngã được đâu.
Tin tôi đi, rồi cô đơn cũng bỏ em mà đi, đôi tay, bờ vai rất dễ kiếm nhưng hạnh phúc đích thực lại khó tìm…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét