Còn nhớ hồi chưa tròn 17 tuổi, có thời gian bất mãn gia đình (thực ra là gia đình mình bất mãn về mình!) mình gói hai cái áo và hai cái quần lên đường, đi làm nuôi thân. Mình đi bưng phở cho quán cơm phở đối diện hơi xế cổng triển lãm Giảng Võ. Hồi đó gầy tong teo, và đen nham nhở như viên than cháy dở. Ngày bưng bê rót bia dọn bát, tối lau nhà, đêm ôm chị phụ bếp ngủ trên gác, bao ăn ở, lương có hơn trăm nghìn/tháng. Chỉ nhớ nhất bác bếp hay quát, và ông chủ hiền như Bụt, điềm đạm. Nhưng nhớ nhất là một hôm có ông thầy bói tới quậy tung giời cả quán lên, hê hê. Chuyện đó kể sau, buồn lắm, vô cùng buồn!
Những đêm muộn, chị phụ bếp ngủ ngáy như sấm, mình thắp đèn đọc đi đọc lại những cuốn "Tình sử Angelique". Mình thường đi mua sách với "hạn mức" là 2 nghìn đồng trở xuống. Mà những cuốn giá dưới 2 nghìn đều là sách cũ, những tiểu thuyết dịch như "Em tôi - đao phủ của tôi" (Chùm nho nổi giận), mấy tập tình sử Angelique, Giai nhân và tướng cướp của Bùi Giáng dịch mà thực ra là viết v.v...
Truyện ngắn đầu tay của mình viết chính về chuyện tình của cô con gái thứ hai của chủ quán. Truyện ngắn thứ hai của mình - mãi lâu sau mới được đăng trên Hoa Học Trò số giới thiệu cây bút mới Trang Hạ - viết về anh cháu rể thường ở trông quán ngày đông khách hoặc dịp có Hội chợ triển lãm Giảng Võ. Truyện ngắn đoạt giải thưởng văn học đầu tiên của mình là cuộc thi "Hương Đầu Mùa" của báo HHT năm 1993 lấy nguyên mẫu từ anh con trai út của ông chủ. Bằng cách này hay cách khác, thế giới của một cô bé 16 tuổi rưỡi được phản ánh vào trong các trang viết. Chỉ là kể lại những gì mình thấy xúc động và khao khát. Hồi đó mình chỉ mơ ước rồi mình sẽ đỗ đại học, rồi mình sẽ trở thành sinh viên...
Cô con gái đầu lòng của ông chủ quán cơm phở năm đó đang đi hát rong trong nhóm "du ca đồng nội" của nhạc sĩ Trần Tiến. Chị ấy đẹp và hát hay. Sau bữa ông thầy bói đập bàn đấm ghế chửi ầm ầm, thỉnh thoảng buổi chiều ông chủ sai mình rót một cốc bia, ông ngồi ở cái bàn một ghế cạnh vỉa hè phố Giảng Võ, cốc bia để trước mặt, nhìn ra đường mông lung, mắt như có khói...
Hát rong, đọc rong và viết rong, hình như có một thứ sức mạnh khiến chúng ta phải tìm lấy những cách nào đó để bứt ra khỏi số phận tẻ nhạt.
Nên cứ mỗi khi đi đâu đó, nhìn thấy một em bé gái gầy gò đang bưng đồ ăn ở một quán phở, hay nhìn thấy một cô chân dài áo dài đang ngáp vặt trong quầy lễ tân, hay nhìn thấy một cô gái văn phòng đang cắm mặt vào màn hình game trên máy tính bảng chờ tô cơm trưa, mình lại muốn đến nói với những em ấy rằng: Em hãy đọc sách đi. Em hãy đọc sách đi để cuộc đời thay đổi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét