VNN - “Mẹ các cháu khá thiệt thòi, học rất xuất sắc nhưng lại không vào được đại học. Còn tôi thì không phải nhà sư phạm, chỉ cố gắng truyền những hiểu biết và nhận thức qua cuộc sống của mình tới các con".
Trong cuộc trò chuyện “Con đường đến các trường đại học Ivy League” diễn ra chiều ngày 9/4 tại Hà Nội do EduTalk-Vietnam và Ivycation tổ chức, anh Tôn Đức Thế - ông bố có hai cô con gái trúng tuyển ĐH Harvard (Mỹ) – đã có những chia sẻ chân thành với các bậc phụ huynh.
Khát vọng từ cha mẹ
Hai cô con gái “trời cho” của anh Thế là Tôn Hà Anh và Tôn Hiền Anh.
Tôn Hà Anh (sinh năm1992)là cựu học sinh Trường THPT chuyên Hà Nội – Amsterdam, sau đó chuyển sang học tại trường St. Andrew’s (Mỹ) và nhận học bổng đặc biệt của ĐH Harvard vào năm 2011. Hiện tại, Hà Anh đang theo học năm cuối của trường.
Trong khi cô em Tôn Hiền Anh (cũng là học sinh Trường THPT Hà Nội – Amsterdam) mới biết tin trúng tuyển ĐH Harvard với mức hỗ trợ tài chính lên tới 320.000 USD trong vòng 4 năm học. Sở dĩ nói cô chị Hà Anh nhận được học bổng đặc biệt là vì, ngoài học phí, em còn được hỗ trợ cả chi phí ăn ở, vé máy bay và một số chế độ đặc biệt khác.
Tại cuộc trò chuyện, ngoài sự xuất hiện của Tôn Hiền Anh, còn có Lê Tấn Phát – nam sinh vừa trúng tuyển ĐH Yale và Nguyễn Tường Uyên – sinh viên tương lai của ĐH Pennsylvania – đều là những trường đại học top đầu trong các bảng xếp hạng đại học quốc tế.
Tuy nhiên, phần chia sẻ nhận được nhiều quan tâm và đồng cảm nhất vẫn là của phụ huynh các em – những người sát cánh cùng các con trong suốt quá trình nộp hồ sơ.
Đặc biệt là những tâm sự chân thành của anh Tôn Đức Thế - bố của hai cô gái Hà Anh và Hiền Anh – đã cho các bậc phụ huynh cùng chí hướng một cái nhìn sâu hơn về con đường trước mắt.
Anh Thế tự đánh giá mình không phải là một nhà sư phạm. Tuy nhiên, những hiểu biết và nhận thức của anh qua cuộc sống của mình anh luôn cố gắng truyền tất cả cho con.
“Khát vọng cho con vào Harvard của tôi có cách đây hơn 10 năm – năm 2003, khi tôi đọc cuốn sách “Em phải đến Harvard học kinh tế”. Lúc ấy, cuốn sách này và tác giả của nó là Lưu Diệc Đình đang là một hiện tượng ở Trung Quốc. Năm 1999, Lưu Diệc Đình nhận được học bổng 35.000 USD của Harvard – một số tiền đủ để học trong 4 năm vào thời điểm ấy. Câu chuyện này gây một tiếng vang rất lớn ở Trung Quốc lúc đó.
Thời điểm ấy, tôi chỉ ao ước sau này con mình vào được Harvard mặc dù lúc đó mới chỉ là ao ước thôi, cũng chưa dám nghĩ sẽ thành sự thật”.
Những cuộc trò chuyện mỗi tối
Ông bố gốc Hà Tĩnh cho biết để được vào Harvard, trước tiên phải nhờ đến sự nỗ lực, phấn đấu, quyết tâm của các cháu.
Còn vợ chồng anh, với tư cách là một phụ huynh luôn động viên và tạo mọi điều kiện để các con thực hiện ước mơ. Anh cũng chia sẻ, mẹ cháu là người rất sâu sát và có ảnh hưởng tới hai cô con gái.
“Mẹ cháu là một người thiệt thòi, học rất xuất sắc nhưng lại không vào được đại học. Hồi đó, năm 1987, chỉ được thi đại học hoặc trung cấp, chứ không như bây giờ. Ông ngoại cháu mất sớm, gia đình hoàn cảnh khó khăn nên lúc đó mẹ cháu chỉ được học cao đẳng y tế. Sau đó, mẹ cháu cũng day dứt, đau đáu và quyết tâm học bằng được bằng đại học và cũng đạt được ước vọng tốt nghiệp ĐH Y. Bây giờ mẹ cháu là giảng viên Học viện Y dược học cổ truyền ViệtNam, đồng thời là Phó trưởng khoa Da liễu”.
“Cho nên, trong bài luận của Hà Anh, cháu viết 2 bài, trong đó có một bài tên là “Vòng đời” viết về ba thế hệ ngoại – mẹ và con. Hà Anh đã viết bài luận đó bằng tất cả tấm lòng, khao khát và hoài bão đượcdồn nén. Harvard đánh giá bài luận này rất cao và đó cũng là yếu tố giúp Hà Anh được 5 trường đại học ở Mỹ cho cháu học bổng toàn phần”.
Một hỗ trợ quan trọng trong quá trình chuẩn bị hồ sơ, theo anh, là cha mẹ luôn ở bên cạnh động viên con, tận tình chia sẻ khó khăn.
“Buổi tối trước khi đi ngủ lúc nào mẹ cũng gặp các con nói chuyện để xem các con có khó khăn gì, vui buồn gì để cùng chia sẻ. Những lúc buồn có bố mẹ ở bên cạnh là liều thuốc bổ để các cháu vượt qua”.
Anh kể, ngay như vừa rồi, khi Hiền Anh có nói với bố mẹ rằng có nhiều bạn đã nhận được kết quả đỗ rồi, mà con không đỗ thì rất buồn.
“Tôi cũng nói với cháu rằng, con không việc gì phải buồn cả. Thất bại thì sang năm con ‘apply’ lại, có những trường hợp nộp hồ sơ đến 3 - 4 lần thì sao, nên con cứ vững vàng. Ba mẹ không trách gì con cả. Ba mẹ rất thương con và khâm phục ý chí, nghị lực của con. Thua keo này, ta bày keo khác”.
“Tôi không theo đạo Phật nhưng tôi luôn tâm đắcnhững triết lý của nhà Phật.
Trong 14 điều Phật dạy có câu “Điều đáng khâm phục nhất của con người là biết đứng lên sau khi ngã”.
Tôi luôn tâm niệm điều này, kể cả lúc khó khăn nhất với bản thân mình cũng như với con, không bao giờ cho phép mình được ngã gục trong cuộc sống, mà hãy tiếp tục đứng dậy bước đi. Đó là những điều tôi vẫn tâm niệm và dặn dò con.
Hay như câu “Kẻ thù lớn nhất là chính mình”. Như Hiền Anh, những lúc mệt mỏi, cháu đi tập gym, tập thể dục hay đi dạođể lấy lại sự tỉnh táo và tiếp tục học tập”.
Đầu tư cho con luôn luôn “được”
Một phụ huynh có mặt trong buổi tọa đàm đặt câu hỏi “các anh được, mất gì khi đầu tư thời gian, công sức, tiền bạc để các cháu có được thành công ngày hôm nay?”
Anh Tôn Đức Thế đã chia sẻ quan điểm rất rõ ràng của mình.
“Trong nhà, vợ chồng tôi vẫn thống nhất với nhau là, cái gì tạo điều kiện được cho con là tạo điều kiện hết mức, không tính toán. Ví dụ như các cháu nói, bây giờ con muốn đi Singapore để tham dự một chương trình nào đó bên đấy, mặc dù sang đó thì rất tốn kém. Hay cháu nói cho con 1 tháng sang Mỹ để con tham quan, để con trải nghiệm. Mặc dù rất tốn kém và điều kiện gia đình cũng không phải khá giả cho lắm, nhưng chúng tôi cũng tạo mọi điều kiện cho các cháu.
Nhiều khi tôi cũng nghĩ là có thể không đạt đượckết quả như mong muốn, nhưng cái được lớn nhất là con có trải nghiệm, có sự trưởng thành. Nếu được cả hai kết quả thì càng tốt nhưng nếu chỉ được một thì sau những lần đầu tư không hiệu quả (cứ cho rằng đó là một sự đầu tư đi) thì chúng tôi vẫn cho rằng đó vẫn là một cái “được”.
Tôi nghĩ rằng chuyện chúng ta đầu tư cho con là tất cả tình cảm, sự săn sóc dành cho con thì chúng ta cứ làm, chứ đừng nghĩ nhiều đến kết quả. Mà kết quả lớn nhất là các cháu được trải nghiệm. Qua những lần trải nghiệm, các cháu khôn lớn, trưởng thành lên”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét